Anh đã giấu người đời,
Chuyện em ăn ở bạc,
Anh ra tận biển khơi,
Kể cho tôm cá biết.
Giữ cho em tiếng tốt,
Chỉ ở nơi đất liền,
Cả đại dương vô tận,
Biết nỗi nhục của em!
(Heinrich Heine, bản dịch của Quang Chiến)
———truyện vui———
Một bà quý tộc rất mực kiểu cách trong một buổi chiêu đãi đã “tán tỉnh” nhà thơ Đức Heinrich Heine bằng những lời có cánh như sau:
– Ôi nhà thơ trữ tình của thời đại! Em xin quỳ xuống chân ngài và sẵn lòng hiến dâng cho ngài những suy nghĩ, tấm lòng và trái tim em…
Nhà thơ mỉm cười đáp:
– Vâng, tôi xin đón nhận, bởi vì ai nỡ lòng nào từ chối một món quà mọn như vậy?
(Sưu tầm)