Viên ngọc sáng nở từ vết thương ứa máu
Nỗi đau buồn đọng lại hóa bài thơ
Bài thơ nhỏ như làn hương rất mỏng
Qua hồn em có đọng lại bao giờ?
Bài thơ bay đi… bình yên?… sóng gió?
Cánh long lanh và hương nhẹ tỏa
Trời thì nghiêng mà biển thì sâu
Mắt em buồn… thơ biết đậu vào đâu
Bài thơ lang thang chiều không bến đỗ
Mắt em sương che… hồn tôi sóng vỗ
Ngàn đời sau giữa rặng sao xanh
Cánh thơ thành hạt ngọc long lanh.
Viễn Phương