Chàng trẻ tuổi thấy đoá hồng nho nhỏ
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu
Nàng xinh đẹp và tuyệt cùng tươi trẻ
Chàng đến gần, vui sướng đến khờ ngu
Ôi đoá hồng ôi đoá hồng đỏ thắm
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.
Chàng dõng dạc với đoá hồng bé nhỏ
“Nụ hồng ơi, ta sẽ hái được nàng!”
Nàng đáp lời: “Này hỡi kẻ khờ ngu
Ta sẽ chích vào chàng bằng gai nhọn
Chàng vì đó rồi chẳng quên ta được
Mình thật tình phải làm khổ nhau ư?”
Ôi đoá hồng ôi đoá hồng đỏ thắm
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.
Chàng trẻ tuổi dại khờ và nông nổi
Vẫn đưa tay cố ngắt lấy đoá hồng
Nàng khổ sở mà đành giương gai nhọn
Đâm tới chàng đau một nhát thiên thu
Ôi đoá hồng ôi đoá hồng đỏ thắm
Đứng một mình trên nội cỏ hoang vu.
(Goethe, bản dịch của Nguyễn Thiên Ngân)