Từ có em về ngang mỗi bữa
Phố vui nên nắng đổ triền miên
Nếu như nắng quái làm em rát
Vành nón xin đừng che quá nghiêng
Từ có em về qua lối nhỏ
Mùi hương như cũng quyện bên đường
Lỡ mai hoa có buồn quên nở
Vì bởi ghen thầm ai dễ thương…
Từ biết em về ngang phố hẹp
Bỗng dưng tôi thích tập làm thơ
Vần gieo nắn nót từng cung đẹp
Nhưng có bao giờ em liếc cho…
Rồi bỗng lối về em vắng mãi
Thơ tôi như cỏ dại bên hè
Mỗi ngày hai buổi chờ sương xuống
Như phượng muôn đời nhớ tiếng ve…
(Nhược Thu)