Tôi trở về với góc nhỏ thân thương
Ôn chuyện cũ chặng đường mình đã trải
Bao niềm vui xen nỗi buồn tê tái
Nhoẻn miệng cười rồi để lại đằng sau
Cuộc đời như một bức họa muôn màu
Xanh đỏ trắng đen xám nâu lẫn lộn
Lúc vinh hoa khi thăng trầm khốn đốn
Thật giả khen chê xáo trộn khó lường
Kiếp con người sao tránh khỏi tai ương
Những vụn vặt đời thường luôn rình rập
Mở rộng lòng bỏ buông không cố chấp
Nhân duyên còn xin hẹn gặp lần sau
Yêu thương người thiệt chút có sao đâu
Đừng toan tính nhu cầu rồi lợi nhuận
Tâm thư thái tinh thần luôn phấn trấn
Lời mỉa mai chẳng vướng bận muộn phiền
Mong gì hơn khi được sống an yên
Sướng khổ buồn vui sang hèn ta mặc
Đời bạc bẽo quên đi đừng kể nhắc
Cười thật tươi… trước cảnh sắc đời mình !