Em biết rằng mình quá đỗi nhỏ nhen
Khi có chút hờn ghen cùng cô ấy
Anh đâu hiểu lòng em buồn biết mấy
Khi ái ân… mới đấy đã xa rời.
Người vô tình giăng buồm tiến ra khơi
Mình em dại nhớ những lời anh nói
Bao năm tháng đời lênh đênh chìm nổi
Con tim si chỉ nhớ mỗi một người.
Nhưng hương tình trong anh sớm đã vơi.
Em chỉ biết mỉm cười trong cay đắng
Vùi cảm xúc yêu thương vào dĩ vãng
Ru lòng mình quên lãng một vòng tay.
Những thứ mà cô ấy giữ hôm nay
Là tất cả.. trước đây em từng có
Là điệp khúc xa em anh rất nhớ
Là tình yêu em ngỡ rất chân thành.
Đến bây giờ, nick vẫn sáng đèn xanh
Nhưng tin nhắn chẳng dành cho em nữa
Một kẻ ngốc ném tim mình vào lửa
Khiến vết thương muôn thuả mãi không lành.
Em cứ chờ cho đến lúc tàn canh
Cũng chẳng thấy dòng tin anh gửi đến
Từng cơn gió gợi về bao kỉ niệm
Góc phố buồn em ngồi đếm mưa rơi.
Người đã đi xa khuất cuối chân trời
Em lặng lẽ ngủ vùi trong kí ức
Đôi chân muốn chạy đi tìm hạnh phúc
Nhưng sau cùng đành bất lực buông lơi.
Những nỗi đau không thể nói thành lời…
Em chỉ biết thở dài, ghìm tiếng khóc
Anh từng gánh cả bầu trời ngang dọc
Chẳng thể nào gánh được buồn thay em…!
(Nguyên Phượng)