Người ngỏ lời rồi lại muốn em quên
Khiến năm tháng bình yên thành giông bão
Cuộc tình vỡ khiến hồn em điên đảo
Ngỡ lạc trôi giữa mộng ảo hoang đường.
Nhớ ngày nào người mới ngỏ lời thương
Em mộng tưởng như uyên ương liền cánh
Dù nắng nóng hay mùa đông giá lạnh
Túp lều tranh nhưng hạnh phúc ngập tràn.
Mới ngày nào cảm xúc còn chứa chan
Nay giấc mộng đã tan như làn khói
Anh để lại cho em dấu chấm hỏi
Và tháng năm cứ mòn mỏi đợi chờ.
Con thuyền tình chẳng về được bến mơ
Ai vội vã qua đò quên câu hứa
Em khô héo như mầm non thiếu nhựa
Chẳng trách anh. Tại em lựa sai người.
Biết thế này, em nào dám ham chơi
Để đánh đổi một đời trong sầu nhớ
Yêu đắm đuối, trọng tình như hơi thở
Mà giờ đây, yêu dấu trở về trời.
Giận vì mình đã chẳng thể buông lơi
Giận cuộc sống để lòng người bạc bẽo
Giận đời đã chia đường tình vạn nẻo
Giận tim ai… lạnh lẽo hoá băng hàn.
Em sau cùng phải chấp nhận ly tan…!
– Nguyên Phượng