Em nói, em không nghĩ
Nhưng mắt đã lưng tròng
Những nỗi buồn xấu xí
Bỏ đi… cho nhẹ lòng
Vạn vật giữa bão giông
Đều nảy mầm sinh sôi
Em đừng ôm nông nổi
Rồi trách đời bất công
Nơi sa mạc cằn cỗi
Xương rồng vẫn nở hoa
Được sống là món quà
Nên em nhớ trân trọng.