Em là cây bá hương
Trên đồi anh sương trắng
Thung lũng chiều yên lặng
Nghe cơn mơ vang dài
Em nhìn mây bốn phương
Anh nhìn em vô vọng
Hai chúng ta mong ngóng
Những điều không của mình
Ngày lại ngày bên nhau
Lời nào rồi câm nín…
Sẽ chẳng ai hiểu nổi
Vì sao cây bá hương
Và ngọn đồi sương bạc
Có nhau mà cô đơn.
Ta nhớ ai hề, ta nhớ ai?
Sáng nay thức dậy đi mần sớm
Ta nhớ ai hề, ta nhớ ai?
Ta nhớ người nhìn ta ái ngại
“Nghỉ việc, mình nuôi, bạn viết văn”
Giá mà ta biết ta tài thực
Ta để người nuôi dạ cũng đành
Chỉ sợ ta viết lời phàm tục
Nhìn người bươn chải, lại ăn năn.
Giá mà ta biết ta buồn thực
Ta uống cho say khướt cuộc này
Ta dựa vai người ta khóc ngất
Ta muốn say mà, ta muốn say
Giá mà ta thiếp đi một chốc
Tỉnh lại thấy người đang nắm tay
Phải mà người biết trăm cơn mộng
Chỉ nhớ người thôi – nhớ rất đầy
Giá mà ta gặp nhau trước nhất
Trước thuở lòng ta gặp gió giông
Ta sẽ yêu người như hoa lá
Của tuổi hồn nhiên, mộng trắng trong
Giá mà người ạ, người đến sớm
Ta chẳng phải đi hết một vòng…
(Nguyễn Thiên Ngân)