(Thu Thảo)
Gió thổi qua mành ngã giọt sương
Bàn tay vuốt nhẹ thoả đêm trường
Bao ngày gửi nghĩa chờ chung hướng
Mấy buổi trao lời ngóng một phương
Lặng lẽ gom tình dâng thiếp hưởng
Âm thầm gói mộng giữ môi hường
Nhiều khi vẫn hiểu bình yên vượng
Khắc khoải tâm hồn bởi chữ thương.
Những đêm không ngủ được, nằm nghĩ về những chuyện đã qua, những người đã gặp, tôi chợt nhận ra rằng: Có rất nhiều người đã từng thân thiết, từng trò chuyện thâu đêm suốt sáng, thậm chí coi nhau như người thương thực sự. Nhưng chỉ bẵng đi một thời gian, họ bỗng trở nên xa lạ mà chẳng cần bất kỳ một lí do nào cả.
Tôi gọi đó là “người đi ngang đời nhau”. Đến bất chợt, dừng lại đôi phút, rồi ra đi cũng như cách mà họ đã đến, không để lại một lời nói hay một vết tích. Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có đôi lần gặp những người như vậy, nhưng có lẽ, ta sẽ chẳng thể trách móc họ được. Bởi chính ta cũng đang là người đi ngang cuộc đời của một ai đó ngoài kia.