Mới vừa đúng độ thu sang
Cớ sao ngâu lại vội vàng rơi tuôn
Để cho khung cảnh đượm buồn
Và làm ta thấy nhớ luôn một người
Ngắm màu thạch thảo vui tươi
Sớm mai khoe sắc nụ cười lung linh
Giọt sương kia lại thình lình
Gió vừa thổi mạnh rung rinh xa cành
Mây trời đang vẽ bức tranh
Tím chen đen trắng tạo thành mùa thu
Sương như lam khói mịt mù
Cho ngày cũng hóa âm u tối mờ
Lá vàng lại rụng lơ thơ
Cho ta cảm giác dại khờ nhớ nhung
Cũng do chưa được tương phùng
Năm chờ tháng đợi chưa chung lối về
Nên hồn ta cứ mải mê
Trách sao người cứ chẳng hề nhớ ta
Bâng khuâng nhìn nắng chiều tà
Khi hoàng hôn phủ xót xa lệ sầu.
Hoài An – sinh viên Đông Á Đà Nẵng