(Kính viếng hương hồn Mẹ)
Lâu rồi có thể em quên
Ngày xưa mẹ nhuộm răng đen ăn trầu
Có son có phấn gì đâu
Mà cha say đến bạc đầu vẫn say!
Nâu son màu của cỏ cây
Mẹ đem vào áo từ ngày sang sông.
Như thuyền theo lái xuôi dòng,
Sông bao nhiêu khúc đục trong mấy lần
Hai vai một gánh tảo tần,
Chẳng hề nghe mẹ than thân bao giờ
Một đàn con dại con thơ,
Nhận từ lòng mẹ biển bờ thương yêu.
Mặc ai áo gấm lụa điều,
Mượn câu lục bát lẩy Kiều mẹ răn.
Những rằm mở lễ Vu lan,
Mẹ hay mặc áo tứ thân sang chùa
Đồng quê vất vả bốn mùa;
Thảnh thơi thì thiếu chỉ thừa gian truân.
Mẹ quên tuổi tác thời gian,
Áo nâu son sắc thời trang quê mùa
Mây trời hay tóc mẹ đưa
Môi trầu đỏ thắm đồng trưa mẹ về.
Những đêm nghe cuốc gọi hè,
Lúa chiêm nhuộm hạt, bờ tre rì rầm.
Những đêm vằng vặc trăng rằm
Mẹ ngồi sàng gạo hát thầm Thiên Thai.
(Trần Trí Thông, Quê 1986)