Nàng bước tới như sông trăng chảy ngọc;
Như nắng thơm hớp đặc cả nguồn hương;
Là nơi đây đoàn tụ nhạc mười phương
Ứ thành xuân cho niền hoa bất tuyệt,
Cho mở rộng muôn cảm hoài tinh khiết;
Cả thời gian dồn lại ở bàn tay;
Hồn hoa men ôm cả trí đêm nay
Tìm thi vị bay rờn qua ý sắc…
Ai giam lỏng một vì sao giữa mắt
Ánh con ngươi hàm súc biết bao lời?
Lời truyền sóng đánh điện khắp muôn trời.
Chữ bí mật chứa ngầm hơi chất nổ…
Nàng bước tới là tim tôi lay đổ!
Đường thăng thiên tình cứ việc bay lên.
Tôi lạy trời! Tôi lạy cả vô biên!
Tình tôi sững vì ăn nhiều ánh sáng,
Nao nao quá, hồng thơm vì ửng rạng,
– Quả nhân duyên mùi mẫn vị phong trần
Nàng! Nàng! Nàng! Không có nữa châu thân;
Xác là mộng mà tình là tuyệt đích!
Hỡi không gian! Hãy tan ra tiếng địch
Của lòng yêu ca ngợi tuyệt vời cao!
Hỡi trần gian! Hãy chết ngột trong sao
Cho chân lý như lưỡi kiếm;
Cho tình ta xô dồn sung cực điểm;
Và hào quang khiêu vũ với hào quang…
(Bích Khê)