(Kính tặng người con gái yêu đại dương)
Em sinh ra bên dòng suối hẹp
Mà hồn em xanh biếc đại dương,
Tôi là giọt nước con sông lặng
Một sáng thành mây bay bốn phương.
Buổi ấy, lần đầu tôi gặp em
Mắt nhìn! Ơi! Mắt chẳng làm quen
Tôi ghen với gió… nhưng xin gió
Hôn nhẹ giùm tôi ánh mắt huyền.
Xin… nếu ngàn sau kiếp tái sanh
Em làm biển biếc, tôi trời xanh
Để mây bay trắng trong lòng biển
Biển đón mây qua vạn thác ghềnh.
(Viễn Phương)