(Thu Thảo)
Nghe lời nói người ơi chẳng hiểu
Thương em nhiều dáng liễu kề bên
Nhiều khi muốn được đáp đền
Cho hương tình sử mình ên nỗi sầu
Cuộc đời ấy hố sâu Ngàn trượng
Biết nơi nào sẽ hưởng niềm vui
Dù sao kỉ niệm chôn vùi
Hoa lòng chẳng vẹn tiến lui giữa dòng
Chốn giông bão đục trong vẫn chịu
Dù muôn vàn cố níu bàn chân
Nét môi sắc đẹp không cần
Mỗi người mỗi cảnh phù vân kiếp này
Nhìn đôi mắt hoài cay ngấn lệ
Cuối tận cùng dâu bể phong sương
Gió mưa chia cách con đường
Nhưng mà duyên nợ vấn vương mãi còn
Bao suy nghĩ héo hon tâm sự
Đừng u buồn những thứ phù du
Trời cao có luật đắp bù
Hãy vui hạnh phúc chỉnh chu với người.